Vào khách sạn chốt đơn cùng em nhân viên quán hát, Hong. Chán. Muốn lên chơi với anh, muốn anh cõng đi chơi, zui zui. – Trời, thì giờ được anh cõng rồi nè. Ở nhà chơi với ba mẹ thì phải zui ba mẹ mới zui chứ. – Hong, Vào khách sạn hú hí với em sale quán hát chơi zới anh zui hơn. – Đúng là vợ anh có khác nha. – Mà nè. – Hử? – Em đi vậy anh ở nhà có buồn hong? – em vẫn trong vòng tay mình, ngẩn mặt lên, nhìn mình hỏi. Có một cảm giác lạnh toát ở sống lưng. Nếu là thông thường, mình sẽ chẳng do dự gì mà trả lời “có chứ, không có em anh buồn lắm, cô đơn lắm”… nhưng còn bây giờ…? Mình thật